Vì sao ta có khôn lớn, trưởng thành, có thể có được những thành công trong cuộc sống? Không phải chỉ bởi sự nỗ lực của ta, công ơn mẹ cha mà còn bởi công lao của những người thầy, người cô. Những người thầy, người cô là người đã trao cho ta tri thức, chắp cánh cho những ước mơ của ta và giúp ta khôn lớn trong đường đời dài và rộng. Không phải ngẫu nhiên mà ông cha ta lại nói “Muốn sang thì bắc cầu kiều/ Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”. Những bài làm văn mẫu dưới đây sẽ giúp các bạn cảm nghĩ về thầy cô giáo- những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai. Khi cảm nghĩ, các bạn có thể bộc lộ những cảm xúc, suy nghĩ của mình để bài viết thêm sinh động, hấp dẫn. Bài viết cần đảm bảo bố cục của một bài văn, từ ngữ dùng chuẩn mực, trong sáng. Các bạn có thể tham khảo những bài văn mẫu cho đề văn cảm nghĩ về thầy cô giáo- những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai dưới đây để từ đó có thể định hình cách viết cho riêng mình. Chúc các bạn thành công!
BÀI VĂN MẪU SỐ 1 CẢM NGHĨ VỀ THẦY CÔ GIÁO NHỮNG NGƯỜI LÁI ĐÒ ĐƯA THẾ HỆ TRẺ CẬP BẾN TƯƠNG LAI
“Một dòng đời – một dòng sôngMấy ai là kẻ đứng trông bến bờMuốn qua sông phải có đòĐường đời muốn bước phải nhờ người đưa…”
Lũ học trò bẽn lẽn, rụt rè đứng bên bờ, ngóng về bến bờ tương lai xa xa bên kia, bến bờ của hạnh phúc, của thành công và trí tuệ. Chúng muốn, chúng khát khao được sang đó lắm nhưng dòng sông tri thức, dòng chảy cuộc đời cứ cuồn cuộn chảy, dữ dội và đầy gian truân. Và rồi người thầy xuất hiện, đưa chúng lên chuyến đò tri thức; từng bước, từng bước một uốn nắn thành người. Từ những nét chữ đơn giản, cách phát âm sao cho tròn vành rõ chữ đến những bài toán nâng cao, những bài văn khó tưởng như chẳng thể nào tìm được đáp án đều được thầy chỉ bảo tận tình, giảng giải nhẹ nhàng. Có những lúc con lười biếng và cẩu thả, thầy vẫn kiên nhẫn, tỉ mẩn bảo ban từng chút, chỉ cho con thấy sai lầm và sửa chữa. Có những lúc con muốn bỏ cuộc trước bão táp phong ba, thầy vẫn bên cạnh động viên, thắp lên ngọn lửa sục sôi nhiệt huyết và ý chí, thôi thúc con tiếp tục…Thầy cô luôn dõi theo bước đi của học trò từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở; đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.Và không chỉ khơi nguồn tri thức, thầy cô còn đem đến những bài học về cuộc sống, về cách đối nhân xử thế,… cho con một hành trang vững chắc nhất, đầy đủ nhất để vượt qua chông gai cuộc đời Dầu cho cuộc sống riêng, gia đình riêng còn bao lo toan, bộn bề, người lái đò ấy vẫn lặng lẽ chăm chút, gieo mầm khu vườn tri thức, nuôi dưỡng, bồi đắp cho thế hệ trẻ – chìa khóa tương lai của đất nước. Ngày lại qua ngày, cao cả thay tấm lòng người thầy lặn lội, cặm cụi giữ vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm khó nhọc, chông chênh. Đến nơi rồi một nụ cười mãn nguyện đọng mãi nơi khóe môi và rồi lại lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau. Nói như Gôlôbôlin”Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên” Phải vậy, mấy ai hiểu, hạnh phúc của người thầy, người cô chẳng mấy xa xôi, nó chỉ đơn thuần là vậy, là được thấy học trò trưởng thành, chín chắn, gặt hái được những thành công, thắp lên ngọn lửa cháy sáng để vượt lên giới hạn của chính bản thân mình. “Dưới ánh nắng mặt trời không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”, thiêng liêng, chân quý biết bao những nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ trải qua vạn kiếp ong bay để đem mật cho đời, là cây thân mộc vươn mình trong nắng gió phong ba đem đến bóng mát, là con trai cả đời mặn mòi từng hạt bụi biển khơi để làm đẹp cho đời. Chẳng cầu phú quý cao sang, bổng lộc tiền tài, người thầy chỉ nguyện hiến dâng toàn bộ sức lực, tài năng, tấm lòng nhiệt thành cho sự nghiệp gõ đầu con trẻ, giáo dục của nước nhà…
Một ngày kia, khi con đã trưởng thành, khi con đã cập bến tương lai, hình bóng của những người thầy, người cô tâm huyết, hết lòng ngày nào sẽ vẫn còn mãi trong tim, sẽ chẳng thể nào quên dù cho thời gian có tàn khốc, năm tháng có phôi pha.
Bạn đang xem: Cảm nghĩ về thầy, cô giáo, những “người lái đò” đưa thế hệ trẻ “cặp bến” tương lai
Thầy cô giáo luôn là những người rất tâm huyết với nghề để dìu dắt các thế hệ học sinh
BÀI VIẾT VĂN MẪU SỐ 2 CẢM NGHĨ VỀ THẦY CÔ GIÁO NHỮNG NGƯỜI LÁI ĐÒ ĐƯA THẾ HÊ TRẺ CẬP BẾN TƯƠNG LAI
“ Cô và mẹ là hai cô giáo, mẹ và cô ấy hai mẹ hiền “. Nếu mẹ là người có công sinh thành, dưỡng dục chúng ta thì những người thầy, cô giáo – những người lái đò đưa thế hệ trẻ cập bến con sông của tri thức có lẽ cũng là những người cha, mẹ hiền thứ hai của chúng ta, những người đã dành cả cuộc đời cống hiến cho sự nghiệp trồng người, những người mang xứ mệnh cao cả ươm những mầm non tương lai của đất nước.
“ Thầy cô “ hai từ cất lên nghe thân thương, trìu mến làm sao! Làm sao đếm xuể công ơn của thầy cô, những người đã đổ những giọt mồ hôi thầm lặng, đã đồng hành cùng biết bao nhiêu thế hệ, cần cù, mải miết hết chuyến đò này tới chuyến đò khác. Thương sao những mái tóc người thầy bạc trắng vì bụi phấn hay vì sớm tối lo cho đàn con nhỏ của mình, những đêm thức trắng soạn bài để có thể truyền tải cho học trò những lời giảng lôi cuốn, dễ hiểu. Thầy cô không chỉ truyền tải những kiến thức trong sách vở, những kiến thức văn hóa, xã hội, điều mà chúng ta học được từ thầy cô nhiều nhất có lẽ đó là những kinh nghiệm sống, văn hóa ứng xử, những kỹ năng sống từ những gì thầy cô chúng ta đã từng trải qua. Và cũng chính nhờ thầy cô, chúng ta biết yêu những cánh cò trong câu ca dao, biết yêu cô Tấm, biết ghét mụ dì ghẻ, chúng ta biết tới những tình cảm, những mối quan hệ bạn bè ngây ngô, trong sáng, chúng ta học được tinh thần đoàn kết, giúp đỡ bạn bè. Thầy cô cùng chia sẻ với chúng ta những niềm vui, đỡ ta dậy sau những vấp ngã của cuộc đời.Hơn cả sách vở, thầy cô còn là những người truyền cảm hứng, động lực, thắp lên những khoảng trời đầy sao chứa đựng những giấc mơ nhỏ bé. Họ luôn đến và đi thầm lặng, yêu thương, che chở chúng ta vô điều kiện, những niềm vui, hạnh phúc, những thành tích tốt của trò cũng chính là những bông hoa tươi thắm ngát hương đối với các thầy cô. Ấy vậy mà, cũng đã có những lúc những cô cậu học trò nhỏ khiến thầy cô phải phiền lòng, khi ấy ta chợt nhận ra trên những gương mặt thân quen ấy trở nên nghiêm khắc, mặc dù các thầy cô chỉ nhẹ nhàng, ân cần khuyên bảo nhưng cũng đủ nhận ra nỗi buồn, thất vọng trong đôi mắt ấy. Những lúc ấy, chỉ muốn nói lời xin lỗi tới thầy cô thật nhiều, thật nhiều, vì một chút vô tư, không cẩn thận đã khiến thầy cô phải phiền lòng.
Thời gian cứ thấm thoắt trôi đi chẳng chờ đợi ai, để rồi, mái tóc thầy cô cũng dần bạc đi, chúng ta cũng sẽ không còn là những cô cậu học trò nhỏ bé, yêu dấu được các thầy cô bao bọc che chở nữa nhưng có lẽ công lao to lớn của thầy cô, những hình dáng ấy sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.
Quả đúng như lời của nhà triết gia, nhà giáo dục vĩ đại Comenski từng nói: “ Dưới ánh mặt trời, không nghề nào cao quý bằng nghề nhà giáo “, thầy cô mang tới cho học sinh là cả một tấm lòng. Vậy, học sinh chúng ta, hãy luôn biết ơn, nhớ ơn các thầy cô giáo, thực hiện tốt đạo lý tôn sư trọng đạo của ông cha ta từ xưa tới nay.
Xem thêm: Thống Kê Giải Đặc Biệt Miền Bắc theo năm, tuần, tháng
BÀI VIẾT VĂN MẪU SỐ 3 CẢM NGHĨ VỀ THẦY CÔ GIÁO NHỮNG NGƯỜI LÁI ĐÒ ĐƯA THẾ HÊ TRẺ CẬP BẾN TƯƠNG LAI
Khi còn bé, cha mẹ luôn ở bên đồng hành cùng ta, uốn nắn, dạy dỗ ta từng nếp ăn, nếp ngủ. Tới khi ta đi học, cha mẹ cho ta mọi điều kiện tốt nhất để tới trường, vậy ở trường, ai là người dạy ta kiến thức trong cả học hành và cách sống? Không ai khác chính là thầy cô – những con người chèo lái con thuyền đưa học sinh cập bến tương lai. Chắc hẳn, ai cũng đã từng nghe rằng: Thầy cô như cha mẹ thứ hai của chúng ta vậy.
Quả không sai, từ khi còn bỡ ngỡ tới trường, chưa quen bạn, quen thầy, chưa biết nên làm gì, ý thức ra sao khi tới trường, thầy cô là những người đầu tiên nâng đỡ ta, chỉ bảo cho ta từng chút một. Từng nét chữ đầu tiên, thầy cô cầm tay ta uốn nắn, từng cử chỉ đầu tiên, thay cô dõi theo ta và sửa chữa. Khi chúng ta còn trẻ con, suy nghĩ chưa chín chắn, thầy cô không hề giận vì những hành động sai trái của ta dù nó có quá đáng tới đâu, mà vì là lần đầu tiên, thầy cô sẵn sàng lắng nghe, giảng giải và chấp nhận lời xin lỗi của mỗi học trò. Đâu phải ai cũng có thể kiên nhẫn, ân cân với ta như vậy. Những con người luôn tâm huyết khi tới lớp, luôn chăm lo, dạy dỗ mội học sinh như con ruột của mình, thậm chí có những thầy cô còn tới tận nhà vận động học sinh đi học, rồi thức đêm chấm bài, soạn giáo án cho các tiết học sau, họ chỉ âm thầm như thế, không khoe khoang, cũng chẳng quản ngại.
Thầy cô không chỉ dạy ta viết, dạy ta đọc, dạy ta học, mà còn dạy ta cách sống – những điều mà khi ra xã hội, ta cần nhưng lại chẳng được ai dạy một cách chính thức. Thầy cô dạy ta cách ứng xử, cách tôn trọng, cách giao tiếp với mọi người ở từng lứa tuổi sao cho phù hợp, để ta hiểu ta là ai, trường hợp nào ta nên làm gì. Theo sự trưởng thành của ta, những điều ấy sẽ đóng góp một phần quan trọng vào việc phát triển nhân cách cho chúng ta. Để rồi khi ta lớn khôn, ta sẽ hiểu được, những thứ mà không có trên sách vở ấy mới chính là thứ quyết định cuộc sống cho ta sau này. Chỉ thầy cô mới biết, mới hiểu tất cả những học sinh của mình, họ biết điểm mạnh, điểm yếu của từng người và ngay lập tức, giúp học sinh nhận thức được bản thân, cần phát huy những gì, cần thay đổi những gì. Ở nhà, bố mẹ cho ta ăn, cho ta ngủ, cung cấp cho ta những điều kiện sống tốt nhất để ta phát triển, thì khi tới trường, thầy cô cũng thế. Dù có bực bội, dù có áp lực, thầy cô cũng chẳng hề bộc lộ ra ngoài, vẫn giữ nụ cười, giọng nói ấm áp, ôn tồn khi bước vào lớp học, như một cách tạo nên không khí thoải mái nhất, tạo điều kiện cho học sinh được học tập thật tốt.
Có những thứ ta cảm thấy thật khó để nói ra cho bố mẹ, hay thậm chí là những chuyện về bạn bè, trường lớp, thì thầy cô là người sẵn sàng lắng nghe ta mọi lúc. Ta sẽ cảm thấy thầy cô thật sự là người cha, người mẹ thứ hai của mình, có thể giãi bày tâm tư, tình cảm để được giúp đỡ mà không cần lo sợ bất cứ điều gì. Chúng ta hãy đối với thầy cô như cách mà thầy cô đối với chúng ta vậy. Mỗi học sinh nên biết mình là ai, mình nên làm gì, mình cần tôn trọng, biết ơn thầy cô như thế nào. Đừng chỉ nói miệng, hãy trả lời bằng hành động, bằng cách ứng xử của mình với thầy cô, và ẳn hẳn, ta sẽ nhận được nhiều thứ đáng quý hơn cả kiến thức thông thường trong sách vở.
Thầy cô là những người vĩ đại, đáng kính và đáng ngưỡng mộ đến vậy. Chúng ta hãy luôn cảm ơn thầy cô, hãy luôn kính trọng và dành những điều tốt nhất cho thầy cô như thầy cô đã làm cho chúng ta để quãng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường trở nên thật đẹp đẽ, và ý nghĩa bạn nhé.