Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn
Tiếng ốc xa đưa vẳng trống dồn Gác mái, ngư ông về viễn phố Gõ sừng, mục tử lại cô thôn Ngàn mây gió cuốn chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa khách bước dồn
Kẻ chốn Chương Đài, người lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn
Ở hai câu đề, khoảng chừng thời hạn là trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn. Ánh sáng vẫn còn đó, nhưng chỉ còn là ánh lờ mờ của ngày tàn và đêm sắp tới. Câu thơ chỉ trình làng thời hạn mà người đọc như cảm thấy cả khoảng trống một vùng quê to lớn. Trước vạn vật thiên nhiên ấy, giữa trời và đất, có một cái gì đó tràn ngập con người nhạy cảm. Buổi chiều là thời hạn dễ buồn nhất và đó cũng là khoảng chừng thời hạn thường Open trong thơ của bà Huyện Thanh Quan. Con người trong đời sống hỗn độn, ồn ào vẫn có một lúc nào đó trở lại với cái bình yên muôn thuở của vạn vật thiên nhiên, về với chính lòng mình. Và lúc này chính là khoảnh khắc đó của nữ sĩ .
Tiếng ốc xa đưa vẳng trống dồn
Âm thanh từ xa vẳng đến như thúc giục, nhưng vẫn có cái trầm lặng trong đó báo hiệu cho mọi người : ngày sắp hết. Ta như gặp một nét thân quen, man mác của câu ca dao :
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Ngó về quê mẹ ruột đau chín chiều .
Tâm trạng của tác giả đã phần nào được ngầm hiểu trong cách lựa chọn thời hạn, không khí và thanh âm. Trong cảnh chiều, trong tiếng gọi tàn ngày đó, con người hiện ra :
Gác mái, ngư ông về viễn phố
Gõ sừng, mục tử lại cô thôn .
Câu thơ với nhịp 2/5 làm cho ta có cảm xúc hoạt động giải trí con người đang giảm dần, đang đi tới kết thúc. Phép đối rất chuẩn cùng với những từ Hán Việt đã góp thêm phần tạo nên vẻ nhã nhặn, cổ kính của hai câu thơ gợi tả này. Trước cảnh vạn vật thiên nhiên to lớn, con người thật nhỏ, yếu thế và có phần đơn độc. Đó cũng là đặc thù của thơ Thanh Quan. Gặp cảnh và người ở đây ta không hề không liên tưởng đến cảnh và người .
Lom khom dưới núi, tiều vài chú
Lác đác bên sông, chợ mấy nhà
Trong Qua đèo Ngang của cùng tác giả, cảnh và người đều vậy: lặng lẽ, đượm buồn. Ta có cảm giác nhà thơ cũng đang lặng lẽ, thẩn thờ. Và con đường trước mắt bà thì sao, hai câu luận đã vẽ ra khung cảnh:
Ngàn mây gió cuốn chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa khách bước dồn
Khoảng đường trước mắt như vô tận. Chim bay mỏi mà chưa tới nơi, khách bước dồn mà chưa tới chốn. Con đường đi hay con đường đời đang giàn trải ? Phép đối từng cặp hình ảnh ngàn mây dặm liễu, gió cuốn – sương sa, chim bay mỏi – khách bước dồn làm ý thêm nhấn mạnh vấn đề. Những từ ngữ bước dồn, bay mỏi cho thấy tâm trạng chán chường, mỏi mệt của nhà thơ. Tâm trạng ấy tất dẫn đến hai câu thơ kết thúc :
Kẻ chốn Chương Đài, người lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn
Không có ai để tâm sự, trời đất thì bát ngát, tĩnh mịch, trống trải, khiến tác giả quay về với nội tâm, với lòng buồn sẵn có của mình. Câu thơ cuối, vừa như một câu cảm, vừa như một câu hỏi. Ta đã từng phát hiện những câu thơ tài ba đó trong thơ bà :
Dừng chân đứng lại, trời non nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta
( Qua đèo Ngang )
Và
Cảnh đấy, người đây luống đoạn trường
( Thăng Long hoài cổ )
Qua đó, ta càng hiểu được nỗi niềm tâm sự của tác giả. Mang tiếng nói của tầng lớp quý tộc phong kiến đang trên đường suy thoái, thơ Thanh Quan biểu hiện một khía cạnh tư tưởng của văn chương thế kỉ 18 – 19, phản ánh tâm tư của lớp nho sĩ chán nản bế tắc. Tiếng thơ đó cũng biểu hiện tâm trạng hoài cổ, thiết tha nhớ nhà Lê đã suy vi. Phải chăng đó cũng là tâm tình của tập đoàn phong kiến đã hết thời vàng son, hết vai trò lịch sử? Đặt bài thơ của nữ sĩ vào bối cảnh lịch sử như thế, ta có biểu hiện sâu thêm cái buồn trong lòng bà: cái buồn thời đại.
Thơ bà buồn, nhưng không cho nên vì thế mà mất vẻ đẹp quyến rũ. Trái lại, nhờ vậy càng tăng thêm phần rực rỡ. Thơ bà đẹp một cách trầm lặng như chính tâm hồn bà .
Chiều hôm nhớ nhà của Bà Huyện Thanh Quan mãi mãi đưa đến cho tất cả chúng ta những cảm hứng chân thành, đậm đà trước nét buồn thanh tao, đưa đến những suy nghĩa sâu xa hơn về con người và xã hội. Một bài thơ đóng lại nhưng còn mở ra, tạo nên một dư âm trong lòng người đọc .
Loigiaihay.com
#Chuyên mục: Chia Sẻ Kiến Thức
# https://thuthuat.com.vn/
#